BÍ ẨN AO CÁ NHÀ ÔNG SA
1. Bắt được 5 con cá trê kỳ lạ
Mùa hè năm ấy, trời nóng đến mức chỉ cần đứng ngoài sân 5 phút là áo đã dính ướt mồ hôi. Đám trẻ trong làng vì quá bí bách nên kéo nhau ra đoạn sông phía sau rừng bạch đàn để tắm. Thằng Tân – cháu nội ông Sa – cũng theo lũ bạn ra đó. Nó nghịch ngợm, hiếu động và có phần to gan hơn bọn trẻ cùng lứa.
Chiều hôm ấy, khi nước sông trong veo, không có ai ngoài bọn trẻ con vùng quê, Tân bỗng la lên:
– Ê tụi bay nhìn nè, cá trê! Nhiều lắm nè!
Lũ trẻ ùa lại, ngụp xuống, chia nhau bao nylon, nơm nhỏ mà chúng tự chế. Bất ngờ, khi lùa vào một góc nước nông, chúng tóm được 5 con cá trê đen bóng, kích thước lạ thường: không lớn, nhưng thân dài, đầu nhỏ, mắt đỏ sẫm như hai hạt cườm thẫm. Đám trẻ reo hò:
– Về thả xuống ao ông nội mày đi!
Tân phấn khích nghĩ ngay đó sẽ là một trò thú vị. Nó bỏ 5 con cá vào thau nhựa rồi lon ton đem về nhà.
Khi về tới sân, ông Sa – một nông dân lão luyện với hơn 40 năm nuôi cá – đang ngồi vá lại tấm lưới. Tân chạy tới:
– Con bắt được cá trê ngoài sông, nhiều lắm! Con thả vào ao nghe ông?
Ông Sa nhìn qua thau nước, thấy năm con cá nhỏ, liền nói:
– Cá trê sông thôi mà, thả đi. Nhưng mai mốt bắt cái gì lạ thì đừng có thả bậy bạ xuống ao nghe chưa. Ao cá của ông nuôi kiểu công nghiệp, lỡ có bệnh gì thì chết hết.
Tân cười, không để tâm.
Nó mang thau cá xuống bờ ao, đổ ào xuống. Năm con cá trê lặn cái “tủm” rồi biến mất dưới lớp nước xanh rì.
Tưởng như chuyện sẽ dừng lại ở đó.
Nhưng không ai biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, chuyện lạ bắt đầu manh nha xuất hiện.
2. Những dấu hiệu đầu tiên
Một tuần sau, vào buổi sáng như mọi khi, ông Sa mang bao thức ăn ra ao cá. Khi ném thức ăn xuống nước, ông để ý có vài con cá nổi đầu bất thường:
– Chà… có con chết nổi.
Ông dùng vợt vớt thử, thấy chừng năm bảy con cá trắm nổi bụng trắng phau. Ông lẩm bẩm:
– Chắc nắng nóng quá.
Thời gian đó nắng gắt, ao cá nhiều nhà trong vùng cũng bị chết lai rai vài con. Nên ông Sa không để ý nhiều.
Nhưng điều khiến ông lạ là 5 con cá trê mà Tân thả… thỉnh thoảng ông lại thấy chúng nổi lên đớp bóng, nhưng chúng to nhanh bất thường. Mới có một tuần, thân chúng dài thêm rõ rệt, trơn bóng, di chuyển cực kỳ nhanh, cứ như mấy mũi tên đen trong nước.
Ông Sa hơi nghi nghi, nhưng vẫn nghĩ:
– Cá trê mà, nhanh lớn là chuyện bình thường.
Nhưng ông không thể ngờ… đây chỉ là khởi đầu.
3. Nỗi bất an ngày càng lớn
Rồi đến ngày thứ 15.
Buổi sáng hôm ấy, ông Sa vừa đặt chân ra sân thì sặc mùi tanh. Linh cảm chẳng lành khiến ông chạy xuống ao.
Và ông chết lặng.
Cả ao cá – gần một tấn cá trắm, cá chép, cá mè – chết nổi trắng mặt ao.
Không còn bất cứ con cá nào sống sót ngoại trừ… năm con cá trê.
Chúng vẫn bơi vòng vòng, thân giờ đã to bằng cổ tay người lớn, mắt đỏ ngầu, đường sống lưng nhô cao, chuyển động mạnh mẽ và dữ tợn.
Bà Hoa – vợ ông Sa – chạy xuống, nhìn cảnh tượng kinh hoàng ấy:
– Trời đất quỷ thần ơi! Sao ra nông nỗi này?
Ông Sa ném vội gói thức ăn xuống nước, không có phản ứng gì từ cá bởi… chúng đã chết sạch. Chỉ có năm con cá trê xé nhau lao vào đớp.
Ông nổi da gà.
– Không lẽ… do tụi mày mà ra?
Giọng ông run run.
Mấy năm nay ông nuôi cá, chưa từng có lứa nào chết hàng loạt mà không rõ nguyên nhân như vậy.
Bà Hoa ôm đầu:
– Chết cả ao rồi ông ơi… biết bao nhiêu là tiền của…
Người dân quanh đó nghe tin kéo tới xem. Ai nấy đều sốc.
– Sao tự nhiên chết hết thế này?
– Hay nước bị nhiễm độc?
– Có khi người ta bỏ thuốc gì thì sao?
Ông Sa nghiêm giọng:
– Không ai bỏ thuốc đâu. Ao tôi không thả cá mới, không lấy nước lạ. Còn năm con cá trê thì lại sống nhăn răng. Kỳ lạ quá!
Cả xóm râm ran:
– Cá trê rừng đấy. Cá trê rừng dữ lắm!
– Nhưng làm sao cá trê lại khiến cả ao chết được?
– Ai biết được…
Sự nghi ngờ lan ra như một luồng gió lạnh.
4. Gọi người đến xét nghiệm
Không cam lòng, ông Sa gọi bên thủy sản xuống kiểm tra. Ba người đến, mang theo dụng cụ xét nghiệm nước, mẫu bùn, thức ăn.
Họ làm việc suốt một buổi, rồi hỏi ông Sa:
– Ông có dùng thuốc gì trong thời gian gần đây không?
– Không! Tôi chỉ cho ăn thức ăn bình thường.
– Có thả thêm cá mới không?
– Chỉ có năm con cá trê cháu tôi bắt ngoài sông thả vào.
Ba kỹ thuật viên nhìn nhau, trao đổi nhỏ bằng ánh mắt khó hiểu.
Một người nói:
– Chúng tôi sẽ xét nghiệm kỹ, nhưng nhìn sơ bộ… nước không bị ô nhiễm, thức ăn không nhiễm nấm, cá chết không mang dấu hiệu bệnh dịch. Hiếm lắm mới gặp trường hợp như vậy.
– Vậy cá chết vì cái gì?
– Thật lòng… chúng tôi chưa thể trả lời ngay.
Ông Sa nhíu mày:
– Còn năm con cá trê kia?
Một người quan sát ao, chỉ xuống:
– Chúng khỏe mạnh, thậm chí… phát triển quá nhanh.
Ông Sa thở dài:
– Tui nghi ngờ tụi nó lắm.
Người kỹ thuật viên cười xòa:
– Cá trê thì cùng lắm ăn cá nhỏ chứ không thể khiến cả ao chết hết được.
Nhưng khi họ rời đi, một trong số họ khẽ nói với đồng nghiệp:
– Tôi thấy lạ… cá trê gì mà lớn nhanh vậy?
– Ừ, nhưng mình không có bằng chứng.
5. Nỗi sợ bắt đầu len lỏi
Chiều hôm đó, ông Sa ngồi bên bờ ao nhìn năm con cá trê đang vẫy đuôi dưới lớp nước trong vắt. Trông chúng u ám và dữ tợn như thứ gì đó từ rừng sâu bò ra, không thuần như cá nuôi.
Ông lẩm bẩm:
– Không lẽ… tụi mày có vấn đề thật?
Trong lòng ông nặng trĩu.
Ông nhớ lại câu chuyện của người già trong làng từng kể:
“Có những loài cá trê dưới sông sâu không phải cá thường. Chúng ăn mọi thứ, sống dai, gặp môi trường tốt thì sinh trưởng khác lạ… ai bắt được thì đừng mang về nuôi.”
Lúc đó ông chỉ xem như chuyện mê tín.
Nhưng bây giờ…
Không thể không tin.
6. Quyết định khó khăn
Ngày hôm sau, ông Sa gọi Tân lại:
– Tân, xuống ao phụ ông bắt mấy con cá trê lên.
– Sao vậy ông?
– Ông trả chúng về sông.
Tân tiu nghỉu, nhưng không dám cãi.
Ông Sa lấy lưới lớn, hai ông cháu cùng quăng xuống ao bắt cá. Năm con cá trê bơi nhanh như lũ rắn, nhưng không hiểu sao khi ông Sa quăng lưới lần thứ ba, cả năm con đều mắc vào.
Chúng quẫy mạnh đến mức lưới giật tung sóng nước. Tân nhìn mà sợ:
– Ông ơi… nó khỏe dữ vậy?
– Ừ… không bình thường đâu.
Đem lên bờ rồi, ông cho vào một thau lớn, đậy nắp, buộc dây thật chặt.
7. Trả cá về sông – nhưng có gì đó không ổn
Chiều hôm ấy, ông Sa cùng Tân đi ra bờ sông, đúng chỗ mà thằng bé đã bắt chúng lên.
Nắng đã dịu, nước sông chảy êm. Ông mở nắp thau.
Bốn con cá trê nhảy ào xuống sông.
Riêng con lớn nhất… nằm lại trong thau, đập đuôi mạnh vào thành như không muốn rời đi. Mắt nó đỏ rực, nhìn xoáy vào ông Sa.
Tân rùng mình:
– Ông ơi… nó nhìn ghê quá.
Ông Sa mím môi, lật úp thau xuống.
Con cá cuối cùng lao xuống dòng nước xoáy, mất hút.
– Từ nay… không được phép thả bất cứ thứ gì xuống ao của ông nữa, nghe chưa?
Ông nói, giọng nghiêm như thép.
– Dạ…
Cả hai nhìn mặt sông yên ắng mà cảm giác bất an vẫn còn lẩn quẩn.
8. Lứa cá mới – điều kỳ diệu trở lại
Một tuần sau, ông Sa mua giống cá trắm, cá mè mới về thả. Ông dè chừng, quan sát kỹ mỗi ngày.
Lạ thay, từ ngày thả lứa cá mới, nước ao trong hơn, cá khỏe mạnh hơn.
Một tháng trôi qua, đàn cá lớn nhanh bất ngờ, ăn khỏe, bơi mạnh. Tỷ lệ sống gần như 100%.
Hai tháng sau, ông bán lứa cá đầu tiên và thu về khoản tiền lớn chưa từng có.
Bà Hoa mừng rơi nước mắt:
– Ông trời thương mình rồi ông ơi.
Ông Sa gật đầu, nhưng sâu trong lòng, ông biết… không phải nhờ trời thương.
Mà là vì ông đã trả lại thứ không nên tồn tại trong ao.
9. Lời dặn của người từng trải
Tối hôm đó, ông gọi cháu Tân tới, giọng hiếm khi nghiêm như vậy:
– Tân, từ nay trở đi, cháu nhớ điều này cho ông.
Không bao giờ – dù chỉ một lần – được thả bất cứ thứ gì xuống ao cá. Dù là cá bắt được, ốc, cua, rắn… hay gì đi nữa.
Tân tròn mắt:
– Dạ… vì sao vậy ông?
Ông nhìn ra bóng đêm, gió lạnh lùa qua mái hiên:
– Trên đời này có những thứ… tưởng là bình thường nhưng không hề bình thường. Mình sống với đất, với nước, phải biết tôn trọng thiên nhiên. Có thứ thuộc về rừng, thuộc về sông… mình mang về làm gì sẽ không hay đâu.
Tân gật đầu, không dám nói gì nữa.
Nhưng nó luôn nhớ ánh mắt nghiêm nghị và đầy cảnh báo của ông.
10. Lời đồn trong làng – bí ẩn chưa hồi kết
Chuyện ao cá nhà ông Sa chết sạch rồi sống lại như được phù phép lan khắp cả xã.
Người bảo:
– Cá trê rừng đấy. Nó ăn cá nhỏ, tranh oxy, làm cá lớn chết.
Người khác phản bác:
– Không thể. Cá trê rừng có to cỡ nào cũng không thể giết cả ao cá hơn 3 tấn.
Có người ghé sát tai thì thầm:
– Tao nghe nói, có loại cá trê sống dưới vực sâu, gặp nước ao thì hút sạch dưỡng khí. Người ta bắt phải nó thì chỉ có bán đi chứ không dám nuôi.
Nhưng ông Sa không quan tâm lời đồn.
Ông chỉ biết một điều:
Từ ngày đem năm con cá trê kia ra khỏi ao, mọi thứ trở lại bình thường.
Và ông tuyệt đối không bao giờ muốn thử lại lần thứ hai.
11. Sự thật mà ông chọn giữ trong lòng
Dù không nói với ai, ông Sa vẫn nhớ như in một khoảnh khắc kỳ lạ.
Đêm trước hôm trả cá về sông, khi ông ra ao soi đèn pin, ông đã thấy năm con cá trê bơi sát mặt nước, xếp thành hàng, như đang nhìn ông.
Ánh đèn hắt xuống mặt nước, phản chiếu lên mắt chúng một màu đỏ rực.
Khoảnh khắc ấy khiến sống lưng ông tê dại.
Ông biết… điều mình làm là đúng.
Không phải chuyện tâm linh. Không phải chuyện khoa học không giải thích được.
Mà chỉ đơn giản là:
Có những sinh vật sinh ra để sống tự do dưới sông sâu.
Nếu mang chúng vào nơi không thuộc về chúng, thiên nhiên sẽ tìm cách phản kháng.
12. Kết thúc – hay là mở đầu cho một bí ẩn khác?
Một năm sau, ao cá nhà ông Sa tiếp tục bội thu. Ông trở thành người nuôi cá giỏi nhất vùng.
Nhưng mỗi khi nhìn về con sông sau rừng bạch đàn, nơi ông đã thả năm con cá trê năm nào, ông vẫn thấy lòng nặng trĩu một điều gì đó không gọi được tên.
Có đêm, ông nghe tiếng “tủm… tủm…” dưới sông.
Tiếng cá quẫy – nhưng không giống cá trê thường.
Như thể… chúng đã to hơn, khỏe hơn.
Như thể… chúng đang chờ ngày được trở lại.
Ông Sa khẽ thì thầm:
– Thôi… tao trả chúng mày về rồi. Đừng tìm tới ao của tao nữa.
Rồi ông quay người về nhà.
Và trong bóng đêm sâu thẳm, mặt nước sông khẽ dậy lên gợn sóng… như đáp lại lời ông.
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI











